Trang

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

“Món nợ không trả nổi”

Đây là một câu chuyện từ email của bạn tôi. Cây chuyện có một ý nghìa nhân văn rất lớn và cũng rất đúng với những điều Phật dạy.:

Chúng tôi đã "giết chết" một người bạn
hay
“Món nợ không trả nổi”

Năm nay tôi đã gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đã có thể chúc thọ được rồi. Tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được. Tôi viết lá thư này gửi các anh, các chị  để kể lại câu chuyện mà tôi là một người liên quan đến câu chuyện đó. Hy vọng, câu chuyện của tôi nếu được in lên sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều gì đó về cuộc đời này.
Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở ký túc xá mà tôi ở lúc đó. Một hôm, chúng tôi đi tập quân sự. Duy chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại. Người đó là S, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi. Tôi đề nghị mọi người trong phòng cho tôi khám tư trang của họ. Cuộc khám xét không thành công.
Nhưng qua phân tích của chúng tôi và qua thái độ hoang mang của S, chúng tôi đều tin S đã giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng của tôi. Chúng tôi đã báo cáo sự việc với nhà trường. Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Mặc dù S cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi và nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là S.
Một tuần sau, chúng tôi phát hiện S mang một tải mì sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà mua mì sợi. S không nói gì mà ôm mặt khóc. Năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S mặc dù học lực của S rất khá, với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình. Chúng tôi hồ hởi nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công công tác. Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Đồng thời nhà trường có công văn gửi về địa phương S sinh sống đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.
Thời gian cứ thế trôi đi. Một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau. Duy chỉ có S là không ai biết rõ ràng ở đâu và làm gì. Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.
Ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xã hội biết đến.
Một hôm, sau ngày tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra. Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm. Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính".
Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng. Lá thư không ký tên. Tôi không còn nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán đó là thư của S. Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó có một chỉ vàng. Đó là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. Ngày ấy, S là sinh viên nghèo nhất trong lớp. Bố S mất sớm. Mẹ S phải tần tảo nuôi năm anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà trong một phút không làm chủ được mình, S đã trở thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó, chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ chúng tôi không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.
Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Có một nỗi ân hận cứ xâm chiếm lòng tôi. Ngày ngày tôi đợi S đến tìm. Tôi sẽ nói với S là tôi tha thứ tất cả và tôi cũng xin lỗi S vì lòng tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.
Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước tôi không phải là S mà là H.
Tôi reo lên: "Ối, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này".
Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm đó gương mặt H trầm tư khác thường. Tôi kéo H vào nhà và nói ngay: "Mình vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó hứa trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi".
Khi tôi nói xong, H bước đến bên tôi và nói: "Anh P, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh".
Nói xong, H như đổ vào tôi và khóc rống lên. Tôi vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật. Khóc xong, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi.
Thế rồi chúng tôi quyết định về quê S mặc dù biết S không còn sinh sống ở quê đã lâu. Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về S: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi. Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. Trông anh già hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.
Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói:
"Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp".
Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và nói:
"Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào".
S mỉm cười và nói:
Ông đã trả hết nợ rồi".
Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói:
"Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình".
Cho đến lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Tôi hiểu ra một điều gì đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này. Hóa ra, có những tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.
Cũng trong cái đêm thức với S tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Chúng tôi đã làm cho một con người như S nếu không có nghị lực, không có lòng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.

Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh, các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó là một bài học về con người và về cuộc đời. Kính chúc các anh, các chị mạnh khỏe, an khang và thịnh vượng.
Thân ái,
Đ. V. P

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Hoa thạch thảo

Lời thưa: Có một người bạn gửi email cho tôi bài viết này. Tôi thấy hay nên đưa thêm nhạc và ảnh vào rồi pot. lên blog. Vì email không ghi nguồn nên tôi xin lỗi tác giả và có đôi lời thưa rõ.





Chẳng biết từ khi nào tôi đã yêu loài Thạch Thảo, loài cúc dại dễ thương này. Lần đầu tiên gặp một cụm thạch thảo ở nhà người bạn tôi đã thích ngay. Có lẽ, bởi màu tím dịu dàng của loài hoa này đã Thu hút tôi.
Sau này, một lần vô tình tôi nghe được Elvis Phương ca:
" Ta ngắt đi một cụm thạch thảo ,
Em nhớ cho mùa  thu đã chết rồi"
Tò mò, tại sao người ta nhắc hoa Thạch Thảo trong bài hát "Thu buồn" này nhỉ? Sao không là hoa Cúc? là hoa hồng hay hoa gì khác mà là loài hoa bé nhỏ, loài hoa đồng nội này?
Và thật sự có một truyền thuyết buồn mà lãng mạn về hoa Thạch Thảo:
 
Có ai đã từng nghe truyền thuyết về hoa thạch thảo chưa? Truyền thuyết này là một câu chuyện buồn nhưng lãng mạn.


Truyền thuyết này là một câu chuyện buồn nhưng lãng mạn.
Có ai đã từng nghe truyền thuyết về hoa thạch thảo chưa? Truyền thuyết này là một câu chuyện buồn nhưng lãng mạn.
Có ai đã từng nghe truyền thuyết về hoa thạch thảo chưa? Truyền thuyết này là một câu chuyện buồn nhưng lãng mạn.
Kể rằng ngày xưa ở một ngôi làng vùng ngoại ô có một đôi trai gái là Ami và Edible. Hai người này sống cạnh nhà nhau từ nhỏ và họ chơi với nhau rất thân. Ngày tháng dần trôi, cô bé và cậu bé của ngày ấy nay đã trưởng thành. Edible giờ đây là một người có gương mặt khôi ngô, tuấn tú, dáng người cao cao và là tầm ngắm của biết bao cô gái trong làng. Nhưng anh không để ý tới ai cả vì trong lòng anh đã có hình bóng của người ấy, người con gái mà anh yêu chính là cô bé hồi đó bây giờ cũng đâu còn bé nữa đâu. Với làn da trắng, đôi môi mỏng, nho nhỏ, hồng hồng, xinh xinh cùng với mái tóc bồng bềnh màu gỗ nâu, những đường cong xoăn ôm lấy bờ vai nhỏ bé và khuôn mặt khả ái của Ami làm bao nhiêu chàng trai say đắm và mong ước có được trái tim nàng. Nhưng Ami chỉ đồng ý lấy ai thoả mãn được yêu cầu đó là đem về cho nàng một loài hoa lạ và nàng cảm thấy thích. Biết bao nhiêu chàng trai đã thử và đều lắc đầu bỏ cuộc. không ai có thể tìm ra loài hoa mà nàng thích kể cả Edible người hiểu rõ tính cách của nàng nhất.Ami và Edible thường hay cùng nhau vào rừng. Ami hái nấm còn Edible săn thú.
Vào cái ngày hôm ấy, lúc hoànghôn khi mà giỏ nấm của Ami đã đầy và Edible cũng đã săn được một chú nai rừng. Hai người cùng nhau đi về, nhưng hôm nay họ ko về đường cũ như mọi khi nữa mà họ đã rẽ sang đường khác. Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện và ngắm cảnh rừng núi. Bỗng Ami nói lớn, gọi Edible và chỉ cho anh bụi hoa dại màu tim tím mọc trên vách núi cao. ” Chính là nó, loài hoa ấy, Ami thích, rất thích”.
Edible nhìn lên bụi hoa rồi nói với Ami:- Ami đứng đây chờ tôi, tôi sẽ hái xuống cho Ami
- không không được. Edible vách núi cao và nguy hiểm lắm
- Nhưng đó là loài hoa Ami thích, Edible sẽ lấy xuống cho Ami.- không, Ami khôngcho Edible đi.Lúc đó, Edible nhìn Ami mỉm cười rồi dùng ngón tay trỏ cốc nhẹ vào trán Ami.” Ami ngốc, đứng đây chờ anh, anh sẽ quay trở lại, sẽ mang nó xuống cho Ami, sẽ mang hạnh phúc đến cho Ami mãi mãi”.
Nói xong anh từ từ leo lên vách núi ấy. MẶc cho Ami ngăn cản. Vách núi cao dựng đứng thật nguy hiểm không cẩn thận trượt chân thôi là mất mạng ngay.
“Được rồi cuối cùng thì Edible cũng làm được” Edible nắm được bụi hoa trong tay quay xuống nói với Ami nhưng tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy chóng mặt quá.
Sao dưới mặt đất bây giờ lại có nhiều Ami thế. Anh bình tĩnh lại, quay xuống nói với Ami:” Ami! Edible làm được rồi, anh làm được rồi nhé!”
Anh thả bụi hoa xuống cho Ami rồi sau đó tìm cách leo xuống. Lạ quá, đầu anh đau lắm, mắt không còn nhìn thấy gì nữa chóng hết cả mặt. Đau quá, anh không thể minh mẫn được nữa. Tay anh mỏi dần, chân mềm nhũn ra…
- Edible…..KHÔNG…..Ami hét lên khi thấy Edible đang rơi xuống, thả người trong không trung.
Anh quay mặt về phía Ami nói: xin đừng quên tôi rồi nở nụ cười mãn nguyện và anh đã đi xa xa mãi.
Ami ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, không nói, không cười tay cầm lấy bụi hao tim tím ấy. Cô ngồi đó cho đến khi người trong làng vào tìm kiếm và đưa cô về. Một mình cô về được thôi còn Edible thì giờ đã không về được nữa rồi. Ami không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngày chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím ấy, bụi hoa khiến cho Edible không về được nữa. Cứ như thế trong suốt một thời gian, cho đến một ngày cô đã chìm vào giấc ngủ dài, dài đến nỗi không bao giờ tỉnh lại và trong giấc ngủ đó chắc chắn 1 điều rằng cô và Edible đã gặp được nhau và họ là của nhau mãi mãi. 
 Sau khi ami chết đi loài hoa tim tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương xót cho đôi tình nhân trẻ. Ban đầu họ đặt tên cho nó là For get me not, sau nhìêu năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên khác nhau như Muget De Mai (pháp), Thạch thảo( Việt nam)… và những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết.
Sau khi ami chết đi loài hoa tim tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương xót cho đôi tình nhân trẻ. Ban đầu họ đặt tên cho nó là For get me not, sau nhìêu năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên khác nhau như Muget De Mai (pháp), Thạch thảo( Việt nam)… và những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết.


" Mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết
Em nhớ cho mùa thu đã chết...
Đã chết rồi, em nhớ cho"
 
"Em nhớ cho đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
Trên cõi đời này, trên cõi đời này.
Từ nay mãi mãi không thấy nhau,
Từ nay mãi mãi không thấy nhau,
Từ nay mãi mãi không thấy nhau."
         
         "Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo,
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.
Vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em,
Vẫn chờ, vẫn chờ... đợi em"

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

Nhật bản, mùa hoa anh đào

ÀOApril 24, 2013

(1).970
Nhật Bản đang vào mùa hoa anh đào. Tinh thần cao quý của người Nhật được biểu hiện qua vẻ đẹp của núi Phú Sĩ và hoa anh đào. Phú Sĩ là ngọn núi cao nhất Nhật Bản, 3,776 mét, đỉnh núi có tuyết quanh năm. Địa điểm ngắm núi Phú Sĩ đẹp nhất chính là hồ Kawaguchi-ko.

(2).970
Hoa anh đào người Nhật gọi là Sakura gồm nhiều chủng loại khác nhau nhưng nó vẫn là loại hoa đại diện tiêu biểu cho xứ sở mặt trời mọc. Trong hình là một loại hoa anh đào tuyệt đẹp trong khu Ngự Uyển Shinjuku.
(3).970
Mùa xuân với những nghi thức và trang phục truyền thống của các thiếu nữ Nhật.
(4).970
Hoa anh đào có vẻ đẹp thuần khiết, thầm kín và sang trọng.
(5).970
Một gia đình người Nhật đang đi ngắm hoa anh đào. Chụp hình kỷ niệm ở vườn Ngự Uyển Shinjuku.
(6).970

Núi Phú Sĩ và nét đẹp truyền thống của đất nước Nhật Bản.
(7).970
Tháp chuông của ngôi chùa Kijomizudera (Thanh Thủy Tự ) trong mùa hoa anh đào.
(8).970
Một loại hoa khác cũng đón xuân với màu sắc rực rỡ ở Ushiku

(9).970
Tượng Đại phật A Di Đà cao 120m, cao nhất thế giới tại Ushiku, một thắng cảnh không thể bỏ qua khi đến Nhật Bản
.(10).970

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Mùa nào thức ấy là hơn

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc

Để các loại rau trái mùa như xà lách, rau cải, rau dền… vẫn xanh tốt, người nông dân buộc phải sử dụng các loại thuốc diệt cỏ, tăng trưởng, trừ sâu vô tội vạ. Đặc biệt sau khi bơm thuốc chỉ vài ba ngày họ tiến hành thu hoạch, phục vụ người tiêu dùng.

Rau cải, xà lách tươi tốt nhờ “tắm” chục loại thuốc

Như ở bài viết trước, chúng tôi đã phát hiện ra những vựa rau muống được người dân trồng bằng xác động vật thối rửa và nước thải sinh hoạt một cách kinh hoàng. Tiếp tục theo chân người trồng rau tại nhiều nơi ở Hà Nội chúng tôi nhận thấy rất nhiều loại rau vốn dĩ chỉ thích hợp với mùa đông nhưng ngay tại ngày hè nắng chói chang rau vẫn tươi tốt. Để làm được điều đó người trồng rau đã phải “tắm” cho rau hàng chục loại thuốc như: thuốc trừ sâu, thuốc kích thích tăng trưởng mà hoàn toàn không tuân thủ những quy trình sử dụng thuốc bảo vệ thực vật.

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 1

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 2
Những ruộng rau xanh mướt nhưng phía sau là quá trình trồng đáng quan ngại.

Khảo sát tại nhiều vựa rau ở các huyện như: Gia Lâm, Thanh Trì, Từ Liêm… nổi cộm hơn cả là cánh đồng vốn nổi tiếng với hoa là Tây Tựu và Cổ Nhuế. Có mặt tại đây, chúng tôi được chứng kiến những luống rau cải ngọt, cải đắng, xà lách… xanh mơn mởn, thẳng tắp và đều răm rắp. Đó là những loại rau trước kia chỉ phù hợp và thích nghi với thời tiết mùa đông. Vậy, vì sao người trồng rau lại có thể “phù phép” cho rau thích nghi với cái nắng chói chang của những ngày hè này?

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 3

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 4
Xà lách và rau cải trồng trái mùa vẫn tươi tốt do được chăm sóc bởi các loại thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng, kích thích.

Trò chuyện với chúng tôi, một người phụ nữ tên Tường nói: “Rau trái mùa bao giờ cũng được giá hơn, vả lại do nhu cầu và sở thích của người tiêu dùng thôi chứ hiện nay rau gì chả trồng được, thậm chí mùa hè còn trồng được cả xu hào và cải bắp nữa là”.

Khi được hỏi bí quyết trồng các loại rau trái mùa thì chị vui vẻ: “Để các loại rau trái mùa tươi tốt thì cũng phải có chế độ chăm sóc đặc biệt như việc bón phân, tưới nước và tất nhiên cả phun thuốc diệt cỏ, trừ sâu nữa”.

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 5

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 6
Cạnh các ruộng rau, vỏ các loại thuốc bảo vệ thực vật có mặt khắp nơi.

Tại một ruộng rau xà lách khác đang thu hoạch, chúng tôi quan sát có khá nhiều vỏ thuốc trừ sâu vứt vương vãi khắp nơi thuộc các nhãn hiệu như: Sha chong Shuang; Marshal; Emaben… tất cả các nhãn mác đều cảnh báo với dòng chữ: cực độc, độ độc cao, độ độc mạnh…

“Do trồng trái mùa nên rau thường bị sâu nhiều hơn nên tăng cường chăm sóc cũng như phun các loại thuốc trừ sâu”, anh Tường chủ một ruộng rau tại Tây Tựu nói.

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 7
Dù mới bơm thuốc sâu đã 4 ngày nhưng trên lá rau thuốc vẫn bám trắng xóa, phía đầu ruộng người ta đang tiến hành thu hoạch.
Theo lời một người nông dân thì nhiều gia đình trước khi thu hoạch rau khoảng 3-4 ngày sẽ tiến hành phun thuốc trừ sâu. Thật vây, khi quan sát kỹ những chiếc lá cải thì cặn thuốc trừ sâu trắng xóa vẫn còn bám trên những lá rau.

Thế nhưng, theo quy định của các đơn vị cung ứng thuốc bảo vệ thực vật thì thời gian cách ly phải từ 7-15 ngày tùy từng loại thuốc. Ai dám chắc rằng chỉ cần vài ba lần rửa bằng nước, thậm chí bằng máy sục ozon sẽ đẩy hết dư lượng thuốc bảo vệ thực vật khỏi rau?

Càng non, xanh mơn mởn càng độc

Không chỉ các loại rau trái mùa mà các loại rau khác như: Rau muống, mồng tơi, rau ngót, rau dền hay một số loại rau thơm đúng mùa cũng được người dân “tắm” bằng các loại thuốc bảo vệ thực vật không tuân thủ quy trình.

“Thường thì một lần phun phải kết hợp nhiều loại thuốc như: Thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng… để rau vừa không bị sâu vừa tạo độ xanh non cho rau. Sau khi bơm thuốc chỉ cần 3-4 ngày rau sẽ xanh tươi và nom bắt mắt”, một người dân tại xã Tây Tựu cho biết.

“Phun thuốc nhiều nhất phải kể đến là cà pháo, dưa leo, các loại đậu…  vì đây là loại cây bị sâu và các loài bọ xít ưa thích. Nếu không thường xuyên phun thuốc để diệt trừ thì chỉ có ăn cám”, chị Hải tâm sự.

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 8

Rau trái mùa vẫn xanh tốt nhờ "tắm" đủ loại thuốc 9
Rau trái mùa càng xanh tốt càng độc.
Khi chúng tôi hỏi về những luống rau xanh mướt ấy liệu khi đến tay người tiêu dùng có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không thì mọi người đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: phun thuốc vài ngày mưa gió sẽ cuốn hết thuốc đi rồi, hơn nữa khi về người ta cũng rửa mấy lần nên chắc chắn sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả?!

Chúng ta vẫn thường an ủi nhau rằng “thời này ăn cái gì cũng độc” và câu nói này khá đúng, nhưng vẫn phải “nhắm mắt cho qua” vì không có nhiều sản phẩm để thay thế. Và như thế những người sản xuất thực phẩm nói chung và cụ thể ở đây là người trồng rau vẫn vô tư và tiếp tục đầu độc hàng triệu người dân Thủ đô.

Mỗi ngày, người Hà Nội tiêu thụ hàng tấn rau xanh nhưng chắc chắn trong số đó lượng rau sạch chỉ nằm ở một con số khiêm tốn. Bằng chứng cho điều này là những con số về lượng rau tồn dư kim loại nặng, chứa vi sinh vật có hại, tồn dư chất bảo vệ thực vật vượt quá mức quy định mà các cơ quan chức năng đã cảnh báo lâu nay. 

Theo thông tin từ Cục Bảo vệ thực vật, Bộ NN-PTNT công bố ngày 8/7 vừa qua trong số 25 mẫu rau ngót lấy kiểm tra tại các chợ đầu mối lớn tại Hà Nội và TP.HCM thì phát hiện 7 mẫu có nhiễm thuốc bảo vệ thực vật vượt mức cho phép. Ngoài rau ngót, trong lần kiểm tra lần này cũng phát hiện mướp đắng được bày bán tại hai thành phố lớn có nhiễm thuốc trừ sâu vượt ngưỡng cho phép, ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Bông hoa cô đơn



Có một bông hoa cô đơn bên thềm lạnh
Em đẹp cho ai khi bốn bề trống vắng
Và mùa xuân thì đã xa rồi

Em đẹp cho ai khi chỉ có mình tôi
Cũng như em, cô đơn, trống trải
Khi cuộc sống cứ rộn ràng mê mải
Lướt qua nhanh trong ánh sáng kim tiền